《题阳江何氏挹翠轩》拼音版

宋代胡铨

yángjiāngshìcuìxuān--quán

rénjiēfànhóngchénjūnshìkōngcuìhóngchénzhōngyǒukōngcuìlewèizhòngrénguānjūnshǎoliángwènhóngchénrénxuānmiǎnmàndàofāngcùnwànāihuīchángchùmèifānduìqīngshānhuìzhuóshǐzhīkōngcuìjiāqiānshuǎngzirénduìyǐnmínghánxuānchuāngjìngyǐnglínyǒumèiyǎnjièkuòqióngbáiniǎojuéguīqīngshāngāorénzhì

胡铨简介

宋代·胡铨的简介

胡铨人皆犯红尘,君独嗜空翠。红尘终有得,空翠了无味。自众人以观,君亦少良计。细问红尘人,轩冕蔓倒敝。方寸万斛埃,灰土常处袂。翻思对青山,一洗秽浊气。始知空翠佳,千古余爽思。何子亦何人,对此日隐几。明涵轩窗净,影入林牖媚。眼界括穷碧,白鸟决归眥。青山如高人,可挹不可致。...〔► 胡铨的诗(123篇) ► 胡铨的名句(9条)